TẠI SAO PHẢI BIẾT CÁCH PHÂN BIỆT TỔ YẾN CÓ ĐƯỜNG & CHẤT ĐỘN Là một trong những món ăn vô cùng dinh dưỡng và đắt giá, yến sào đang bị làm giả và độn thêm các phụ gia khác khá phổ biến. Chịu
Đồng Nhân - Cải Biên : #Cực Phẩm Gia Đinh Tags : ☢️ Vạn Pháp ⛅️ Thần Cấp ☭ 💥 >10 Chương 🍁 Cải Biên 💧 Huyết Tế 💧 Loạn Chiến 💧 Ma Công 🍁 Ma Pháp - Đấu Khí 💧 Mẫu Nữ Hoa 💧 Ngự Quái 💧 Sư Luyến 🍁 Thôi Miên 💧 Tỷ Muội Hoa
499 Lượt thích, 5 Bình luận. Video TikTok từ 𝑀𝒾𝓃𝒽 𝒯𝒽ư ♔♗♫♄ (@dyn_1151): "gia đình cực phẩm #nguyenhuynhkimduyen🇻🇳 #ahau KimDuyen#family #xuhuongtiktok #xuhuong". nhạc nền - 𝑀𝒾𝓃𝒽 𝒯𝒽ư ♔♗♫♄ ☂.
Người phụ nữ miền Tây mê làm từ thiện. Khởi nghiệp từ việc thu mua tôm nhỏ lẻ, nhờ vào con tôm người phụ nữ có cơ ngơi đồ sộ ở Bạc Liêu. Mỗi năm bà chi hàng trăm triệu đồng làm từ thiện. Bà Nguyễn Thanh Thủy (55 tuổi) nổi tiếng ở xứ Điền Hải, huyện Đông
Cực phẩm gia đinh đồng nhân chi nhân quả tuần hoàn (1-66 chương + ngoại truyện) 30/07/2022 16534 4 Tác Giả: Đại Xuân Đại Hệ Ngã , Thân Sĩ Tam Thiểu
Chỉ cần một chút gia vị dễ tìm cùng nguyên vật liệu tươi ngon, sau khoảng tầm 10p-35p tùy loại, bạn đã có được món ngon đãi cả nhà.. Các nhiều loại cá cài hàm lượng mập Protein, vi-ta-min D và nguồn axit to Omega-3.Những thành phần nói trên giúp cơ thể có thêm tích điện để bền bỉ với áp lực.
Bạn là Mẹ bầu háo hức chờ đón con, đang chuẩn bị chỗ nằm sau sinh thoải mái, thoáng mát, dễ vệ sinh khi chăm sóc con yêu.Bạn là Mẹ sữa tôn trọng con, hiểu được cảm giác của con, muốn tạo môi trường cho con tự tin khám phá thế giới và mẹ hoàn toàn yên tâm.Nếu bạn có những mong muốn này thì Ga chống
vveY. Cực Phẩm Gia Đinh nón xanh cải biên bảnReads 16,178Votes 27Parts 15Time 16h 2mReads 16,178Votes 27Parts 15Time 16h 2mOngoing, First published Jan 24, 2019Table of contentsThu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 2019Thu, Jan 24, 20194cpgdYou may also likeYou may also like
Thảo nguyên cùng sa mạc, hoàn toàn trái lại hai loại cảnh sắc giờ phút này bị gió tây xỏ xuyên qua lấy, tiếng rít ở bên trong, một cái thân thể yểu điệu nữ tử thân ảnh tại dưới trời chiều độc lập lấy. Từ Chỉ Tình nhìn xem phương xa người Hồ cờ tươi đẹp, đã khóc màu đỏ hốc mắt lại một lần dư ra nước mắt, sở sở gây thương khuôn mặt mang theo mệt mỏi cùng kiên định. Hồ Bất Quy đại quân đã trở về hai ngày rồi, tuy nhiên lại vẫn không có Lâm Tam tin tức. Cái này đáng hận người xấu, chuyển lệch là muốn làm cho người ta lo lắng lo lắng. Từ tiểu thư thở dài một tiếng, kết thúc hôm nay hy vọng, quay người trở lại trong doanh trướng. Từ cô cô... Đâm đầu đi tới chính là Lý Vũ Lăng, hắn tại đánh Ba Ngạn Hạo Đặc lúc, lấy thân ngăn cản cung tiễn, cùng tướng sĩ cùng một chỗ phá mở cửa thành, hô to mặc dù chết cùng đi. Cái này mười ba tuổi tiểu tướng anh dũng chiến đấu hăng hái thắng được toàn quân binh sĩ kính trọng, hôm nay nghiễm nhiên đã thành vì tương lai lý thái, hơi lộ ra ngây thơ hình dáng lộ ra cương nghị. A, Tiểu Lý con... Từ Chỉ Tình không tập trung mà đáp lấy, xưng hô tại bất tri bất giác cũng đi theo Lâm Tam kêu Tiểu Lý con, nàng nói ra xách tinh thần nói Đều trở về hai ngày rồi, cô cô cũng còn không có nhìn kỹ qua ngươi, trên thân tổn thương đều xong chưa? Hắc hắc, sớm thì tốt rồi. Lý Vũ Lăng nhảy đáp vài cái, biểu hiện bản thân khỏe mạnh. Đều nhanh Thành Tướng quân người, còn là như vậy tinh nghịch. Từ Chỉ Tình oán trách nói Đến ta trong trướng, ta muốn đích thân xem xem ngươi tổn thương, cái kia người Hồ lớn Khả Hãn... Ta không tin được. Ừ... Lý Vũ Lăng cảm nhận được Từ Chỉ Tình yêu mến, cái mũi có chút cay mũi. Trở lại trong trướng, Từ Chỉ Tình chưởng đèn, đẫy đà mỹ lệ thân ảnh cúi người thành thạo trong túi tìm được cái hòm thuốc, cũng không quay đầu lại mà đối với Lý Vũ Lăng nói đến Võ lăng, ngươi là Lý lão tướng quân độc tôn, về sau đại hoa phải nhờ vào ngươi tới thủ hộ, không muốn đơn giản phạm hiểm rồi. Là, cô cô. Lý Vũ Lăng như thường ngày không sợ trời không sợ đất, chính là sợ cái này nghiêm túc rất nghiêm túc Từ cô cô, giờ phút này cũng không dám tranh luận, đầu lên tiếng đáp ứng. Đem áo ngoài thoát khỏi. Từ Chỉ Tình tìm ra cái hòm thuốc, tựa ở Lý Vũ Lăng bên cạnh, nhẹ nói nói. Lý Vũ Lăng mặt hơi đỏ lên, muốn tại Từ Chỉ Tình trước mặt cỡi áo ra, hắn thật sự có chút ít xấu hổ. Trên tay động tác rồi lại bắt đầu chậm rãi cởi ra cổ áo, một lát, hắn liền thoát khỏi áo, kinh khủng trúng tên ban bác tại hắn cũng không tráng kiện nhỏ thân thể lên, nhìn thấy mà giật mình. Từ Chỉ Tình nhìn qua Lý Vũ Lăng trên thân đan xen ngang dọc vết thương, nước mắt lại ngăn không được chảy ra, trong miệng đau lòng mà mắng Lâm Tam như thế nào đáp ứng ta đấy, làm sao sẽ cho ngươi nhận nghiêm trọng như vậy tổn thương! Ngón tay của nàng nhẹ nhàng xoa Lý Vũ Lăng lồng ngực, thuận theo vết sẹo hoạt động, cảm thụ được Lý Vũ Lăng sở thụ qua đau xót. Lý Vũ Lăng khẽ run lên, cô cô ngón tay ngọc ôn trượt như ngọc, dán tại ấm áp cơ ngực lên, mềm mại thoải mái. Hắn cũng không dám lưu luyến tại loại cảm giác này, nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị đáp Lâm tướng quân nói, từng cái tướng sĩ đều là bình đẳng, đều là người nhà lo lắng, đều là quốc gia trụ cột của quốc gia. Ta mặc dù là lý thái cháu trai, nhưng cũng là đại hoa binh sĩ, không thể khác biệt đối đãi. Từ Chỉ Tình nhìn xem Lý Vũ Lăng ngay thẳng khuôn mặt, mày kiếm mắt sáng trong cùng Lâm Tam có thêm vài phần tương tự, liền nói chuyện ngữ khí đều là tại hướng Lâm Tam dựa sát vào, nàng vừa yêu vừa hận mà nói Cái kia muốn mạng người hỏng tiểu tử, đem tất cả mọi người mang đi, bản thân rồi lại vẫn chưa trở lại. Nàng xoa xoa nước mắt, bắt đầu vì Lý Vũ Lăng bôi thuốc.
Bước ra khỏi doanh trại của người Đột Quyết, Lâm Lâm Vãn Vinh thúc ngựa phi như điên, khi đã bỏ lều bạt của người Đột Quyết ở xa xa đằng sau, Lâm Vãn Vinh mới giảm dần tốc độ, con ngựa Đột Quyết cao lớn chậm rãi gõ móng bước đi. Nhắm thấy bốn phía không có ai, Lâm Vãn Vinh mới lấy từ trong ngực ra lạt tị thảo vừa cướp được trên tay của A Sửa Lặc, cẩn thận quan sát. Những lá lạt tị thảo’ sinh ra ở Đột Quyết này thô ráp, khác xa với thuốc lá nhỏ mịn ở tiền thế, cắt cũng rất tùy ý. Người Đột Quyết cũng rất ít khi dùng giấy, càng chẳng cần nói đến cuộn thuốc lá nữa, đối với lạt tị thảo’ chỉ biết dùng mũi mà hít khói thôi. Nếu món đồ này mà để ở Đại Hoa, e là đã sớm nổi tiếng rồi. Để chiếc lá ở bên mũi hít mạnh một hơi, mặc dù lá cây thô ráp còn mang vị nồng cay, Lâm Vãm Vinh không khỏi thở ra một hơi sảng khoái. Thứ này đúng là đồ tốt, nếu có thể trồng lượng lớn thứ này ở Đại Hoa, sau này bán tới Cao Ly, Đông Doanh thậm chí là tới cả Châu Âu, vậy Đại Hoa kiếm lớn rồi. Không biết là bây giờ bách tích đại hoa có bắt đầu trồng loại thuốc lá này chưa, nếu là chưa, vậy chỉ đành đi tới Đột Quyết thôi. Lộc Đông Tán nói cây thuốc là sinh trưởng ở phía bắc núi A Nhỉ Thái Altai - gần Siberia, đợi lúc nào đó cùng lão Từ nghiên cứu bản đồ, phái mấy người đi lấy nó là được rồi. Hắn miên man suy nghĩ một lúc, đã đi tới giáo trường ngày đó đấu trận cùng Tô Mộ Bạch. Chỉ thấy trên giáo trường chiêng trống vang lừng, tiếng hò reo giết chóc ngủ trời, ngàn vạn con chiến mã đang chồm tới, giống như đang diễn luyện kỵ binh chiến đấu. Đám người Hồ Bất Quy sớm đã trở lại biên chế ban đầu, tới trước khi ra trận cùng mấy chục vạn đại quân của Lý Thái đều diễn luyện ở đây. Nhắm vào đặc điểm thiện dụng chiến mã của người Hồ, Lý Thái đặt trọng điểm vào diễn luyện đối kháng với kỵ binh. Đám người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Hứa Chấn lúc này rất được trọng dụng. - Lâm tướng quân, sao ngài lại tới đây? Thấy Lâm Vãn Vinh ung dung cưỡi con ngựa lớn đi tới quân doanh. Lý Thánh và Hồ Bất Quy sớm được bẩm báo vội vàng chạy ra. Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ lên lưng con ngựa lớn Đột Quyết, cười nói - Hồ đại ca, huynh có nhận ra đây là ngựa gì không? Hồ Bất Quy xì mũi coi thường - Ngựa của Đột Quyết, thân hình cao lớn, sức lực mãnh liệt, thuận tiện đột kích, nhược điểm ở sức chịu đựng. Khi mạt tướng còn ở tiền tuyến phương bắc, thấy ngựa Đột Quyết vô số lần rồi, cũng chẳng phải là thứ bảo bối gì. Lâm đại nhân kiếm ra thứ này từ đâu vậy? Lâm đại nhân cười thân bí - Mấy thứ ngựa tạp chủng Đột Quyết này, đương nhiên không đáng coi là bảo bối. Nhưng nếu là hãn huyết bảo mã thuần chủng thì sao? Hồ đại ca. Lý đại ca, các huynh kiến thức rộng rãi, nhưng đã từng thấy được hãn huyết bảo mã chưa? - Hãn huyết bảo mã? Hồ Bất Quy chấn động - Hãn huyết bảo mã chính là đặc sản của Đột Quyết. Truyền thuyết là hậu duệ của thiên mã, thân thể cao tuấn, ngày đi ngàn dặm, ở Đột Quyết số lượng cũng cực ít. Năm đó ta cùng với người Hồ giao chiến, cũng đã từng nhìn thấy một con trên thảo nguyên. Lâm đại nhân sao lại nói tới hãn huyết bảo mã? Chẳng lẽ ngài đã thấy rồi! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc - Hãn huyết bảo mã sao? Cũng bình thường như thông như tùng thôi. Cũng ăn cỏ, cũng đi phân, ở trong nhà ta hôm qua cũng vừa mới nhập vào hai con, lúc nào đó để mấy vị đại ca tới cưỡi dạo. - Hai con? Hồ Bất Quy mắt trợn trừng, mặt đầy vè không thể tin nổi - Lâm tướng quân, không phải là ngài nói đùa chứ. Hãn huyết bảo mã một con giá tận ngàn vàng, người lấy ra ở đâu tới hai con? Từ đâu nhập vào? - Là người ta hối lộ cho ta. Lâm đại nhân thần bí trả lời Hồ Bất Quy và Lý Thánh nghe được đều kinh ngạc “Lâm tướng quân quả nhiên là không giống người thường, ngay cả việc nhận hối lộ cũng nói thẳng ra như vậy.” - Khụ, khụ … Hồ Bất Quy cười ha hả - Hóa ra là do bằng hữu tặng, Lâm tướng quân. Hồ Bất Quy ta cả đời này chưa được sờ vào hãn huyết bảo mã, khi nào mới có thể tới phủ của ngài xem vậy? - Không vấn đề gì Lâm Vãn Vinh cười sảng khoái - Hồ đại ca thật đúng là người trong nghề. Con hãn huyết bảo mã kia toàn thân lông vàng óng ánh mềm mại, so với vuốt ve đùi nữ nhân còn thoải mái hơn. Đợi việc ở đây làm xong rồi, huynh kêu đám huynh đệ tới nhà ta, chúng ta mở bảo mã hội, để những con hãn huyết bảo mã này cởi sạch y phục, chúng ta sờ mó, làm chảy chút hãn huyết, ha ha ha ha! “Đúng là tên dâm đãng, bất qua ta thích!” Hồ Bấ Quy cùng Lý Thành cũng phá lên cười. Mấy người nói vài câu, Hồ Bất Quy chuyển qua chuyện khác - Lâm tướng quân, hôm nay ngài tới đây tìm chúng mạt tướng, có phải là có việc gì muốn giao cho bọn ta đi làm không? Mấy người Hồ Bất Quy cùng Lâm Vãn Vinh ở với nhau đã lâu, rất rõ tình tình của hắn. Lâm tướng quân này bình thường nhàn rỗi không có việc gì, thì tuyết đối không tới quân doanh dạo chơi, nếu mà đã tới rồi, vậy đúng là có gì đó không hay rồi. Lâm Vãn Vinh ôm quyền hướng tới Lý Thánh, cười hì hì - Cái này, phài làm phiền Lý đại ca rồi. Lý đại ca, đại pháo của thần cơ doanh chúng ta bây giờ cải tiến thế nào rồi? Lý Thánh liếc khắp bốn phía, nhỏ giọng nói - Chúng ta mấy ngày trước vừa mới thí nghiệm qua, hỏa pháo sau khi trải qua cải tiến, cự ly xạ kích đã có thể đạt tới một dặm, mà uy lực lại không giảm đi bao nhiêu. Đồng thời, Từ tiểu thư còn nghĩ biện pháp, làm thêm giá đặt cho hỏa pháo, khiến cho việc di chuyển càng linh hoạt hơn, trọng lượng cũng giảm nhẹ đi không ít. “Nha đầu Từ Chỉ Tình làm sao mà cái gì cũng có hứng thú vậy, thiên văn số học cũng không tính đi, nhưng ngay cả cung nỏ đại pháo cũng muốn chơi.” Lâm Vãn Vinh gật gù - Lý đại ca, huynh giúp ta một việc. Tìm một chiếc hỏa pháo cũ nhất nặng nhất, chỉnh sửa cẩn thận một chút, lại bôi vẽ thêm một lượt, làm hình dáng không khác đại pháo chúng ta mới làm bao nhiêu, bên trên viết mấy chữ, kiếm hai cái xe rồi đặt lên cho ta, ta có việc dùng tới! Lý Thánh lấy làm kỳ quái hỏi - Lâm tướng quân, ngài như thế này là muốn làm gì? Hỏa pháo vừa nặng vừa cũ, nếu ngài muốn chơi pháo, mạt tướng có thể đưa cho chiếc mới nhất, hai con ngựa là có thể kéo đi, còn có thể điều chỉnh góc độ bốn phía. Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn - Lý đại ca, cái ta muốn chính là pháo cũ. Nhớ cho rõ, chiếc pháo này nhìn bên ngoài phải mới tinh sáng ngời, hình dạng phải giống như pháo mới, nhưng bên trong toàn là sắt vứt đi, thế nào cũng không thể bắn được! Sau đó bên trên bôi vào mấy chữ Tây, làm bọn chúng nhìn không ra. Tóm lại trông càng mới mẻ, càng hiện đại, càng dọa người thì càng tốt. Lý Thánh nghe được đầy đầu sương mù, nhưng Lâm đại nhân giảo hoạt gian trá, chưa từng ăn lỗ, cứ dựa theo hắn nó mà làm, khẳng định không vấn đề gì. Lý Thánh khó nói - Tướng quân, làm theo ngài bảo khẳng định không vấn đề gì. Nhưng trên thân pháo phải viết chữ Tây, tại hạ tài hẹn học ít, xin hỏi, chữ Tây là gì? Chữ Tây viết như thế nào? Lâm Vãn Vinh lấy giấy bút từ trong ngực ra, soạt soạt mấy cái, đưa cho Lý Thánh - Vậy viết mấy chữ này đi, nhớ kỹ, màu sắc phải tươi đẹp, phải bắt mắt! Lý Thánh nhìn mấy chữ uốn uốn éo éo mà ngẩn ra, Hồ Bất Quy cũng trợn trừng mắt - Tướng quân, đây chính là chữ Tây sao? Ngài thật lợi hại! Cái thứ này đọc thế nào, có nghĩa là gì? Lâm Vãn Vinh nhận lấy tờ giấy, chỉ mấy chữ bên trên đọc - Mọi người đọc theo ta, F – U – C – K, phắc, phắc, nhất định phải phắc… - Phắc, phắc. Nhất định phải phắc. Lý Thánh và Hồ Bất Quy khiêm tốn hiếu học theo Lâm tướng quân đọc lớn lên, Lâm Vãn Vinh cười vang - ***, thật sướng a! Nhớ kỹ. Mấy chữ này phải viết trên đại pháo, lão tử mệnh danh cho nó là pháo ***! - Tướng quân, cái chữ phắc này, rốt cuộc có nghĩa là gì? Làm sao mạt tướng cảm giác như ngài rất thích phắc! Lý Thánh thấy kỳ quái liền hỏi, Hồ Bất Quy cũng liên tục gật đầu, rất là hưởng ứng. Lâm tướng quân đảo mắt - Ài, hai vị đại ca. Ta là người văn minh, vốn không muốn nói lời thô tục. nhưng các huynh nhất định ép ta, cái *** này ý nghĩa là… là…. À, Hồ đại ca, nghe nói huynh ở Bát Đại Hồ Đồng chim chuột với mấy ả phấn đầu, vậy các người mỗi đêm làm việc đó. Gọi là gì? Hồ Bất Quy mặt đỏ lên, ngại không mở miệng, Lý Thánh liền cướp lời - Hồ đại ca, đó gọi là hoan hảo, có phải không? Lâm đại nhân lắc đầu - Cái từ hoan hảo này quá văn minh, có điều các huynh cũng khó mà văn minh được bao nhiêu, như vậy đi. Cái từ *** này nghĩa chính là hoan hảo, hoan hảo dữ dội! - Pháo phắc? Pháo phắc? Hồ Bất Quy cùng Lý Thánh hai mặt nhìn nhau, cố sức nhịn cười “Lâm tướng quân này quả nhiên là anh tài ngút trời, đưa ra cái tên pháo này, tuyệt diệu!” Sắp đặt xong việc “hoan hảo pháo”. Lâm Vãn Vinh khiêm tốn hướng tới Hồ Bất Quy thỉnh giáo về tri thức địa lý, quan trong nhất chính là Khoa Bối Đa Khovd, nơi sinh trưởng của thuốc lá. Theo cách suy nghĩ của hắn, tài nguyên là vật chết, con người mới là sống. Người Đột Quyết không ý thức được thuốc lá sẽ mang đến biến hóa lớn thế nào cho xã hội, vậy Lâm đại nhân ta không ngại khó đi giúp đỡ vậy… giết tới Đột Quyết, cướp nữ nhân của bọn chúng, cướp bảo mã của bọn chúng, cướp thuốc lá của bọn chúng. Từ xưa tới nay chỉ có người Đột Quyết cướp của Đại Hoa, vì sao Đại Hoa ta không thể cướp của Đột Quyết chứ? Tục ngữ nói rất đúng, lùi một bước, biển trời mênh mông, tiến một bước, khoái hoạt vô cùng! Hồ Bất Quy nghe Lâm đại nhân miệng như xe lửa, cái gì mà Ô Lan Ô Đức Ulan – Ude bên bờ Baikal thuộc Nga, cái gì mà Y Nhĩ Khố Thứ Khắc Irkutsk – thuộc Nga, cái gì mà sông Selenge chảy qua Nga – Mông Cổ, Xa Xa Nhĩ Lặc Cách Tsetserleg – trung tâm mông cổ, Ô tư quý khố đặc Ust-kut thuộc Nga, thậm chí ngay cả những vùng đất mà người Đột Quyết chưa từng cướp vào tay cũng lôi ra được. Hồ Bất Quy liền trở nên kích động, nắm chặt tay Lâm tướng quân - Tướng quân đúng là người trời. Mạt tướng cùng người Hồ giao chiêu bao năm, cũng chỉ biết một vùng Ba Lý Khôn Barkol, tướng quân chưa từng ra trận, mà ngay cả lịch sử và Hãn đô của bọn chúng đều nắm rõ như vậy. Lòng trời có Đại Hoa ta nên mới phái Lâm tướng quân tới cho chúng ta, ngày sau lên chiến trường cũng như đi vào trong chỗ ruột gan của tướng quân, có thể chỉ ngồi trong lều trướng mà định thắng thua ngoài ngàn dặm xa. “Công phu vỗ mông ngựa của lão Hồ ngày cũng rất xa a!” Lâm Vãn Vinh cười ngượng - Hồ đại ca chê cười rồi, tiểu đệ chỉ là thích học tập, đọc nát trăm vạn quyển sách mà thôi. Lý Thánh cùng Hồ Bất Quy đã quen với việc Lâm đại nhân không biết xấu hổ là gì rồi, hắn ngày nào không khoác lác mới là không bình thường. Lập tức Lâm Vãn Vinh dựa theo bản đồ học mót được từ chỗ Lộc Đông Tán, đại khái vẽ ra, Hồ Bất Quy bổ sung thêm, đem vị trí cụ thể của Khoa Bố Đa Khovd vẽ chính xác ra. Mặc dù không biết Lâm tướng quân vì sao lại hứng thú với Khoa Bố Đa như thế, nhưng thấy thái độ hắn lúc này so với trước đây khác biệt rất lớn, từ “muốn ta đánh” chuyển biến thành “ ta muốn đánh”, trong lòng Hồ Bất Quy cũng tự nhiên vạn phần cao hứng, liền biết gì cái gì nói hết cái đó cho hắn, không giữ lại chút nào. Khi từ giáo trường về tới trong thành thì đã là tối mịt, Lâm Vãn Vinh chợp nhớ tới còn hai buổi yến hội với Cao Ly và Thành Vương, nhất thời có chút trù trừ, cũng không biết nên đi hay không. Yến hội của Cao Ly bỏ đi cũng được, nhưng mình vẫn luôn đối kháng với Thành Vương, lão tiểu tử này lại chủ động mời mình đi phó yến, không biết là trong cái hồ lô của lão bán thuốc gì? Đi tới một nơi vắng vẻ trong thành, Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên dừng chân, lấm lét nhìn bốn phía một vòng, khẽ gọi - Tiên tử, tiên tử… Kêu liền mấy tiếng, nhưng chung quanh yên tĩnh không ai trả lời. Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, dựa theo hiệp nghị thì tiên tử phải theo bên người bảo vệ ta chứ, hôm nay tới trại của người Hồ cũng không biết nàng ta trốn ở đâu. - Ninh tiên tử… Vũ Tích… Vũ Tích… Lâm Vãn Vinh gọi to mấy tiếng, liền cảm thấy bên người có gió mát thổi tới, một làn hương thơm mát phảng phất qua, quay đầu lại nhìn liền thấy ngay gương mặt trầm tĩnh như làn nước thu của Ninh tiên tử, lẳng lặng đứng ở bên người mình. - Ấy, thần tiên tỷ tỷ, tỷ từ đâu bay tới vậy? Lâm đại nhân kỳ quái dò xét nàng - Ta vừa rồi tìm tới nửa ngày trời, nhưng chẳng thấy bóng dáng tỷ đâu! Ninh Vũ Tích mặt không chút biểu tình, thản nhiên nói - Vừa rồi ngươi gọi ta là gì? - Ninh tiên tử! Lâm Vãn Vinh há mồm đáp liền. - Sau đó lại gọi là gì? -Vũ Tích… Một tiếng “xoạt” khẽ vang lên, một thanh kiếm bắn ra khỏi vỏ, khí thế lăng lệ cắm phập vào thân cây bên cạnh ba phân. Ninh tiên tử nhìn hắn, sắc mặt như nước, anh mắt đã có hơi chút giận dữ. - Vũ Tích, tỷ làm thế này là sao? Bảo kiếm và vỏ kiếm là một đôi. Tỷ làm sao lại chia cách bọn chúng chứ? Lâm Vãn Vinh cười hì hì mặt dày châm chọc. - Hai chữ Vũ Tích này, không phải là ngươi có thể gọi. Ninh tiên tử thu lại tâm cảnh, sắc mặt bình tĩnh, nói tiếp - Ngươi có thể gọi ta là Ninh đạo nhân. Ta đáp ứng bảo vệ tính mạng của ngươi, nhưng không đáp ứng không để ngươi thương tật. Nếu trên người ngươi có thiếu đi cái gì đó, nhưng mạng vẫn còn, ta cũng không bị tính là bội ước. Ngươi hiểu rõ rồi chứ. - Vũ Tích, tỷ xuất gia rồi sao? Nhìn không ra đó! Ài, thật là phí cả một nồi lương khô a! Lâm đại nhân lắc đầu cảm khái, mặt đầy vẻ tiếc nuối. “Xoạt“ một tiếng, trường kiếm trong tay Ninh Vũ Tích bắn ra ngang qua tai hắn. Lâm đại nhân chỉ cảm thấy một bên tai mát lạnh, mấy sợi tóc chìa ra liền rơi xuống, lặng yên không một tiếng động. “Mẹ kiếp, chơi phi kiếm uy hiếp ta hả, lão tử không thể bị dọa như vậy được!” Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ than - Ném thật chuẩn! Vũ Tích, khi nào dạy ta đi. Ta vẫn luôn có hứng thú với việc phi đao! Công phu hàm dưỡng của Ninh tiên tử quả thật tu luyện tới mức độ cao thâm, nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên - Lần này chỉ là cảnh cáo mà thôi, lần sau không có vận khí tốt như vậy nữa đâu … rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Lâm Vãn Vinh thở dài - Muốn nói chuyện với nàng một chút, làm sao lại khó như vậy? Hôm nay nàng vẫn luôn theo bên người ta phải không? Ninh tiên tử mi mắt khép hờ, coi như là đã đáp lời, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc - Tiên tử tỷ tỷ, da tỷ thật tuyệt, thân hình càng tuyệt hơn… Ấy ấy, coi như ta chưa nói, xin tỷ lấy kiếm ra được không? Ta là người thích nói giỡn thôi mà! Trường kiếm trong tay Ninh Vũ Tính đã đặt trên cổ hắn, giọng chậm rãi đe dọa - Ngươi nên quý trọng cơ hội nói chuyện bây giờ, rất có thể ngươi lập tức không thể mở miệng ra được nữa. - Tiên tử tỷ tỷ, cách nhìn của tỷ với việc người Hồ muốn mượn đại pháo thế nào? Cảm giác mũi kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ, Lâm đại nhân không dám chiếm tiện nghi nữa, thành thành thật thật nói chuyện. - Không biết! Ninh tiên tử trở lời đơn giản - Không phải việc của ta, trước giờ ta không hỏi đến. - Vậy Thành Vương thì sao? Việc của thành vương của thuộc về tỷ hay không? Lâm Vãn Vinh nắm lấy cơ hội hỏi tới - Hắn mời ta đi phó yến, ta có nên đi hay không đây? Mặc áo nào đi đây? Tiên tử tỷ tỷ góp ý giúp ta được không? - Ngươi muốn hỏi về Thành Vương? Trong mắt tiên tử hiện lên ý cười - Ngươi không nên hỏi ta, có một người còn biết rõ hơn cả ta. - Ai vậy? Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi - Ngươi quên rồi sao, đêm hôm đó, cô ta còn tới giết ngươi. Ninh Vũ Tích nở một nụ cười, như hoa mẫu đơn nở giữa mùa đông, vô cùng diễm lệ hấp dẫn, Lâm đại nhân lại ớn lạnh, cố nói - Tỷ tỷ nói ai vậy, gần đây ra sức đọc sách, đọc tới bại não rồi. Tỷ nói rõ ràng thêm chút đi. - Ngươi không chỉ là đọc sách bại não mà cả tâm tư ngươi cũng hỏng rồi. Nụ cười mỹ lệ của Ninh tiên tử dần dần biến mất, ngón tay thon dài đè lên chuôi kiếm. - A, ta nhớ ra rồi. Trên mặt Lâm đại nhân hiện lên vẻ kinh hỉ - Tỷ tỷ nói nữ tử áo đen đêm đó tới giết ta sao, cũng chính là sư muội của tỷ, có đúng không? Ài, cuối cùng không đọc sách tới nỗi hư hỏng hết đầu óc. - Ngươi biết cô ta sao? Ninh Vũ Tích điềm đạm hỏi. - Không biết, ta làm sao biết cô ta được? Cô ta là thích khách, ta là người bị ám sát, hoàn toàn đối lập, tiên tử tỷ tỷ, tỷ ngày đó không phải đã thấy rồi sao? Nói ra, còn chưa cảm ta ơn cứu mạng của tỷ đó. Lâm Vãn Vinh cười hì hì, chắp tay vái ba vái trong lòng thầm niệm lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, thành lễ rồi! Trong mắt Ninh Vũ Tích hiện lên một tia giễu cợt, nhìn hắn hỏi - Thật không? Thật là không biết cô ta ư? Biết quan hệ giữa mình và An Bích Như chỉ có vài người, lão hoàng đế trong lòng mang nghi kị với Ninh Vũ Tích, tuyệt sẽ không mang chuyện của mình và An tỷ tỷ ra nói với Ninh Vũ Tích, Lâm Vãn Vinh cười ha hả - Đúng là không biết thật, có điều cô ta là sư muội của tỷ. Khi nào tiên tử tỷ tỷ giới thiệu chúng ta một chút, mọi người làm hòa cùng phát tài, thật tốt biết bao! - Ngươi nhìn xem, đây là cái gì? Trong tay Ninh Vũ Tích nắm một cây phong châm, khẽ hỏi - Ấy, đây chẳng phải là kỷ vật làm quen của chúng ta sao? Không ngờ rằng tỷ tỷ vẫn luôn giữ gìn nó, thật là tình thâm nghĩa trọng! Lâm Vãn Vinh vội cười trả lời. - Phong châm, ngũ độc! Trên cái thế giới này chỉ có một người có thể điều chế ra. Ninh Vũ Tích lắc đầu cười khẽ - Nói ngươi không biết cô ta, chính ngươi cũng tin được sao? Phí công các người diễn trò ám sát! Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh “Ninh tiên tử này thật thâm, thì ra sớm đã nhìn ra mình và An tỷ tỷ quen biết nhau rồi, nhưng nàng ta một mực không bóc trần ra, như vậy là dụng ý gì đây? Chẳng lẽ là coi trọng ta? Đẹp trai đúng là phiền toái mà!” - Tiên tử tỷ tỷ, ta chỉ hỏi cách nhìn của tỷ với Thành Vương như thế nào. Làm sao lại lôi ra nhiều chuyện vậy? Có phải là bình thường không ai nói chuyện với tỷ, trong lòng tịch mịch không? Lâm Vãn Vinh cười gượng. Ninh Vũ Tích khẽ hừ một tiếng - Trên cái thế giới này không chỉ có mình ngươi thông minh, đừng coi tất cả người khác thành kẻ ngốc. An sư muội móc nối với ngươi như thể nào ta không quản. Nhưng ngươi đang ở trước mặt ta, tốt nhất đừng giờ trò tâm lý gì đó, nếu không … - Nếu không đầu rơi xuống đất có phải không? Lâm Vãn Vinh hừ mạnh một tiếng, chỉ vào đầu mình, lớn giọng - Ngươi chém đi, có bản lĩnh ngươi tới xem xem, xem xem là bảo kiếm của ngươi sắc hay là cổ ta cứng? Gọi ngươi một tiếng tiên tử. Ngươi liền cho rằng mình thật sự là tiên tử sao? Nếu không phải là nể tình thân giữa ngươi và Thanh Tuyền, ta sớm đã nổ súng bắn chết ngươi rồi. Bắn chết ngươi, biết không? Lâm Vãn Vinh chĩa vào huyệt thái dương làm bộ dạng hung hăng bắn súng, giống như là Ninh tiên tử đang thiếu hắn năm trăm lượng bạc. Ninh Vũ Tích thấy bộ dạng tức giận của hắn, trong lòng buồn cười, thản nhiên nói - Ngươi nói đã xong chưa? Lâm Vãn Vinh chợt xoay người lại, nhìn thẳng vào nàng - Đưa kim bài kia trả cho ta? - Kim bài gì? Ninh tiên tử ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, lắc đầu - Ngươi muốn kim bài kia để làm gì? Lâm đại nhân điệu bộ hung thần sác sát nói - Bổn đại nhân dùng tiền mua đồ nhưng không hài lòng, hiện giờ muốn trả hàng! Thế nào, không có giấy bảo hành à?! Thái độ phục vụ kiểu gì thế! Mau trả kim bài cho ta, trở về tiên phường của ngươi mà dạo chơi đi. Ninh Vũ Tích vừa buồn cười lại bực mình, cái tên này sao thế nào cũng nghĩ ra được, nàng lắc đầu - Việc ta đáp ứng thì nhất định sẽ làm, kim bài kia tuyệt không thể trả lại. Lâm Vãn Vinh giận dữ - Ngược lại là ngươi đó! Ai là lão gia, ai là người hầu, ngươi có hiểu rõ không? Không chút tinh thần coi trọng nghề nghiệp, không hiểu nghề, không chuyên nghiệp, cái tiên phường bán cá của các ngươi bồi dưỡng nhân tài chính là kiểu như ngươi đó hả? Trả kim bài lại cho ta, còn ngươi, ở một bên mà chơi! Ninh Vũ Tích vang danh khắp thiên hạ, thân phận tôn quý nhường nào, có ai từng hò hét to nhỏ trước mặt nàng? Cho dù là công phu hàm dưỡng có tốt hơn, thấy bộ dạng Lâm Tam hống hách bạo ngược, trong mắt không có ai, cũng nhịn không được mà tức giận, trường kiếm trong tây khẽ run nhẹ nhẹ, hận không thể đâm vài lỗ trên người hắn. - Muốn giết ta có phải không? Lâm đại nhân ưỡn ngực lên, cười lạnh - Vậy thì tới đi! Ngươi nếu không dám giết thì ngươi là lão bà của ta! Ta nếu bị ngươi giết thì ta không phải lão công của ngươi!! Hắc hắc cái bọn tiên phường bán cá các ngươi, thanh danh rất tốt đó, động một chút là muốn giết chủ, đại gia ta hầu hạ không nổi. Cứ để ngươi lấy cái mạng của ta, để mọi người đều thanh tịnh. Ngày thường Ninh tiên tử tiếp xúc toàn kẻ sĩ lễ mạo tao nhã, nào đã từng gặp loại mặt dày vô lại thế này, bực tức tới mức đỏ bừng cả mặt ngọc, trường kiếm trong tay mấy lần giơ lên, cuối cùng vẫn bỏ xuống. - Ngọc Đức Tiên Phường ta đáp ứng việc gì thì chưa từng thất tín. Ngươi muốn ta làm gì? Ninh tiên tử có ép cơn giận dữ trong lòng, bình tĩnh nói. - Làm cái gì à? Chưa hầu hạ người khác bao giờ sao! Lão gia ta bây giờ đi mệt rồi, đi gọi xe ngựa lại đây, đừng bày ra bộ mặt nhăn như mướp đắng thế, cười nhiều vào! Lâm Vãn Vinh hậm hực phân phó. - Ngươi… Ninh tiên tử tức tới mức toàn thân run rẩy, trầm mặc thật lâu, cuối cùng dậm chân một cái, xoay người rời đi.
“Sương nhi… Mau đến á.” Vũ đạo lão sư đem tiêu Ngọc Sương mang vào trong phòng, hiện tại nàng bịt mắt khiêu vũ đã rất khá, lão sư rất là tán thưởng, nếu là vừa lòng, ngày mai là có thể xuất sư. Tiêu Ngọc Sương cũng theo từ mẫn nơi đó biết Tam ca ngày mai sẽ sẽ không tới, hôm nay là hắn một lần cuối cùng đến nhìn nàng khiêu vũ. “Di, ngươi như thế nào không mặc vũ y, này nội y tốt gợi cảm nha.” Tiêu Ngọc Sương thay xong quần áo, một bên lão sư hâm mộ nói. Tiêu Ngọc Sương hôm nay ăn mặc trắng nõn ren áo ngực cùng quần lót, bất quá cũng là hơi mờ , là Lâm Tam mấy ngày hôm trước chuyên môn cho nàng thiết kế quần áo, hắn xưng vật này kêu áo cưới nội y, chính là quá mức làm tức giận, ngượng ngùng nhà nàng đều còn chưa từng xuyên qua. “A…” Tiêu Ngọc Sương không trả lời, nàng bây giờ, cả người đều tràn đầy tình dục, ẩm ướt ngượng ngùng . Vừa mới thay đổi nội y mộ phần khởi thượng nổi lên thủy sắc. Tràn đầy dâm thủy. Phủ lên ánh mắt, Tam ca đúng hạn tới, biết lão sư đã đi ra ngoài tiêu Ngọc Sương, sắc mặt hồng hồng . Nàng lúc này là cỡ nào nghĩ kẻ xấu điều khiển tiểu huyệt của mình, sau đó côn thịt cắm vào đi. “Kẻ xấu, hôm nay ta thật vui vẻ…” Nhẹ nhàng ủng Đào Đông Thành, hiến thượng môi của mình, tiêu Ngọc Sương ngọt ngào nói.”Cái này quần áo, ngươi không phải là một mực muốn nhìn sao? Ta mặc lấy khiêu vũ cho ngươi nhìn được không?” Giờ này khắc này, nàng huyệt dâm, tiếu nhũ cùng mông đều tanh tưởi cực kỳ, tỏa ra nồng đậm ham muốn. Cầm lấy phá hư tay của người đặt ở chính mình mông, không khỏi trong lòng nóng lên. Cái loại này áo cưới nội y, nhưng là liền dán vào mông vải dệt đều không có đó a, chỉ có hai bên có một chút bao bọc ren một bên, kẻ xấu, ngươi tại sao muốn thiết kế như vậy dâm đãng quần áo cho ta. Là để ta hoàn toàn cảm nhận tay ngươi trung độ ấm sao? Đào Đông Thành tay vuốt phẳng mông của nàng khâu, nóng hầm hập . Ta hiện tại cũng là của ngươi… Nhàn nhạt dâm thủy, đã thấm ướt sợi tơ trắng lụa mỏng, ở trên quần lót hiện ra thủy ngân, rất là dễ nhìn. Nửa người trên cũng thế, lụa mỏng giống nhau áo ngực, có thể nhìn đến đầu vú tại bên trong đã nhếch lên cao rồi, hồng phấn quầng vú mê người đẹp mắt. Đào Đông Thành cởi bỏ tiêu Ngọc Sương áo ngực lụa mỏng, lửa nóng bàn tay to sờ tại nàng phong đỉnh bên trên. “A… Kẻ xấu… Sương nhi thật thoải mái…” Tiêu Ngọc Sương thoải mái rên rỉ đi ra, hô hấp cũng có một chút co quắp. Nhưng là càng nhiều chính là một loại nhàn nhạt vui sướng. “Ta thật vui vẻ, kẻ xấu… Muốn ta…” Tiêu Ngọc Sương nghe thấy liếc tròng mắt phía trên kẻ xấu quần áo mùi mồ hôi nói. Tuy rằng bên người hắn vẫn là không nói một lời, nhưng là những ngày qua ăn ý đã không cần ngôn ngữ rồi, chỉ cần cái kia kẻ xấu vỗ vỗ nàng mông, nàng cũng biết hắn nghĩ cái gì. Tiêu Ngọc Sương một đường thuận theo Đào Đông Thành thân thể xuống phía dưới sờ soạng, đụng đến một cái cao chót vót thật lớn lửa nóng, tiêu Ngọc Sương biết đây chính là kẻ xấu phá hư người. Ngượng ngùng nói nói, “Kẻ xấu… Lão công… Cắm vào Sương nhi tiểu huyệt a.” “Kẻ xấu… Ta vẫn là lần thứ nhất, ngươi… Ngươi phải ôn nhu một điểm…” Nói xong, tiêu Ngọc Sương gương mặt phấn phác phác . Một bên từ mẫn nhịn không được đi qua đến đánh lên ra súng ngắn. Quá dụ dỗ. Đào Đông Thành đem tiêu Ngọc Sương đặt ở đã sớm bày xong ga giường trên mặt đất, ôn nhu liếm lấy vành tai của nàng. Đem nữ nhân thon dài hai chân chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng đặt tại đầu vai của chính mình, tìm đúng vị trí, càng không ngừng làm thăm dò tính tiến công, tiêu Ngọc Sương thân thể mẫn cảm cực kỳ, cảm nhận lụa mỏng ở ngoài lửa nóng, tiết ra đại lượng dâm thủy. Đây là kẻ xấu hương vị. Đào Đông Thành không ngại đem một đầu Lâm Vãn Vinh quần lót đặt ở tiêu Ngọc Sương khuôn mặt nghiêng, hắn cởi xuống tiêu Ngọc Sương lụa trắng quần lót, lửa nóng thân thể cùng tiêu Ngọc Sương dán thật chặc ở tại cùng một chỗ. “Tiến đến… A… Kẻ xấu…” Tiêu Ngọc Sương dặn dò nói. Nàng cũng không nhịn được. Nhàn nhạt thở gấp, dâng lên nhàn nhạt ham muốn. Nhiều ngày như vậy dày vò cùng lẫn nhau khiêu khích, đã sớm đem tiêu Ngọc Sương ngượng ngùng cùng ngại ngùng hao mòn hầu như không còn rồi, tuy rằng kết hôn đang ở trước mắt, nhưng là hôm nay phá thân thể cũng để cho nàng vui mừng. Đào Đông Thành tay còn tại tiêu Ngọc Sương hoàn mỹ hình bán cầu bộ ngực sữa nhẹ nhàng vuốt ve, côn thịt đã làm ướt tiêu Ngọc Sương âm hộ, nhẹ nhàng bóp nàng cánh cửa. Cuối cùng, tại một tiếng uyển như oanh đề nũng nịu gọi to bên trong, Đào Đông Thành cuối cùng đạt được ước muốn, tư thế hào hùng tiến quân thần tốc, cuối cùng vọt vào mảnh kia mềm mại trắng mịn chỗ. Ga giường thượng một chút thuận theo côn thịt chảy ra nhiều điểm đỏ bừng, nhìn Đào Đông Thành không khỏi trong lòng chấn động. Hai cỗ thân thể hoàn mỹ phù hợp tại cùng một chỗ, Đào Đông Thành lập tức cảm thấy trong này tốt đẹp, giống như toàn bộ cái linh hồn đều tại run rẩy, tại tiêu Ngọc Sương âm hộ tinh xảo lỗ thịt , hắn ra sức rút ra đút vào , giống như khảy đàn một khúc si tình dây dưa nhạc khúc, hoa mỹ mà vui sướng, dưới người tiêu Ngọc Sương lúc này cũng hãm sâu trong này, hai tay ôn nhu chống đỡ ở trên ngực của hắn, vô ý thức vuốt ve gãi. Nhẹ nhàng thở gấp mang lấy như lan hương thơm, tại Đào Đông Thành bên tai liên tục không ngừng nói —— yêu ta. Ngọc Sương, ngọc như, các ngươi đều là của ta, Đào Đông Thành trạng như phong ma, cánh tay bình thường phẩm chất côn thịt thật sâu cắm vào tiêu Ngọc Sương hoa huyệt chỗ sâu. Nhìn dữ tợn lại dâm mỹ cám dỗ. Tùy theo Đào Đông Thành càng ngày càng dũng mãnh, dưới thân thể mặt tiêu Ngọc Sương mà bắt đầu dễ nghe rên rỉ , kia âm thanh mờ ảo mà thần bí, giống như ma chú vậy tại Đào Đông Thành lẩn quẩn bên tai; kia âm thanh như thế dễ nghe dễ nghe, cho hắn rót vào vô cùng lực lượng vô tận, tiêu Ngọc Sương làm cho càng hung, hắn lại càng dùng sức; hắn càng dùng sức, nữ nhân đã kêu được càng hung, dương cương chi lực cùng âm nhu mỹ cứ như vậy lẫn nhau kích phát, giúp đỡ lẫn nhau, thẳng đến leo lên một cái lại một cái đỉnh. Hai người tại trong bất tri bất giác đều tiến vào cực độ phấn khích trạng thái, khoái hoạt được quên mất hết thảy tất cả, chỉ còn lại có không kiêng nể gì va chạm cùng khàn cả giọng hò hét, tại tiêu Ngọc Sương nũng nịu rên rỉ tại trong không khí quàng quạc gãy khoảnh khắc kia, Đào Đông Thành hạ thân càng không ngừng run run, ồ ồ địa nhiệt lưu dâng lên mà ra, trong nháy mắt, Đào Đông Thành cùng tiêu Ngọc Sương mười ngón giao nhau giữ tại cùng một chỗ, giống như cùng một chỗ xông lên thế giới đỉnh phong, giống như một đôi tâm tâm tướng theo vợ chồng người yêu, có chính là vô cùng vô tận vui sướng cùng vui thích. Hai người đều nhắm mắt, thở hồng hộc, Đào Đông Thành chưa thỏa mãn, trở về chỗ cũ vừa rồi khoảnh khắc kia nước sữa giao hòa bỉ dực cùng bay cảm giác tuyệt vời, mà tiêu Ngọc Sương là mỏi mệt tới cực điểm, nằm ở Đào Đông Thành trong ngực phát ra nhàn nhạt thở gấp, Đào Đông Thành ngực ôm lấy nàng, trong lòng dâng lên vô hạn ham muốn. Côn thịt nhẹ nhàng rút ra, Đào Đông Thành ý bảo từ mẫn , một bên hôn môi tiêu Ngọc Sương bộ ngực sữa, một bên dùng tay đẩy ra tiêu Ngọc Sương còn mang lấy tơ máu âm hộ.
Đá vụn phế tích xuống, Lâm Tam thở hổn hển một cái keo kiệt, nhìn nhìn trước mắt Tiêu phu nhân, nàng còn không có đã hôn mê. Hai người bị đặt ở này đến hạ đã một canh giờ rồi, người ở phía ngoài còn đang không ngừng mà nghĩ cách cứu viện ở bên trong, thành vương chiêu này rút củi dưới đáy nồi quả nhiên là làm cho Lâm Vãn Vinh chịu nhiều đau khổ a. Phu nhân, hiện tại ngươi đã tính của ta nửa cái tri kỷ rồi. Lâm Tam vì không cho Tiêu phu nhân đã hôn mê, một mực ở giảng hắn chuyện quá khứ, rất nhiều liền Thanh Tuyền hắn cũng không nói qua. Ừ... Tiêu phu nhân yếu ớt mà hừ một tiếng, ý bảo nàng còn sống. Phu nhân kia cũng cho ta giảng kể chuyện xưa đi, ta thích nhất nghe chuyện xưa. Lâm Tam gặp Tiêu phu nhân hô hấp dần dần yếu ớt, thanh âm đề cao chút ít. Tiêu phu nhân bị Lâm Tam giọng tỉnh tỉnh thần, nhớ lại rồi lại thuận theo hắn mà nói, dần dần bay tới mấy tháng trước... ************ Phúc bá! Nhị tiểu thư Tiêu Ngọc Sương tại đột nhiên xuất hiện ở Phúc bá phía sau lưng, hô lớn một tiếng. Nhé... Nhị tiểu thư, lão đầu cũng bị ngươi sợ hãi. Đang tại xới đất Phúc bá cũng là bị một tiếng này la lên dọa cả kinh, nhìn lại nhưng là Nhị tiểu thư, liền ha ha cười cười đối với Nhị tiểu thư nói ra. Khanh khách... Phúc bá cũng sẽ bị hù đến a. Đúng rồi, Lâm Tam đây? Nhị tiểu thư đối với Phúc bá tự nhiên cười nói, tiểu nữ nhi tư thái không hề phòng bị mà hiện ra tại nơi này Tiêu gia mấy mươi năm lão gia đinh trong mắt, thuận đường hỏi Lâm Tam tin tức. Phúc bá nghe Ngọc Sương bắn liên hồi tựa như lên tiếng, cũng là hiền lành cười cười, Nhị tiểu thư dù sao vẫn là cái này hoạt bát đáng yêu. Hắn ném trong tay cái xẻng nhỏ, vỗ vỗ hai tay nói Nhị tiểu thư tìm Lâm Tam a, tiểu tử kia lại không biết phải đi thành nam còn là thành bắc, muốn tìm một loại cây. Tìm cây? Nhị tiểu thư đáng yêu nhỏ cau mày, cái miệng nhỏ nhắn môi son tít...mà bắt đầu. Ừ... Tiểu thư tìm hắn có chuyện gì sao? Phúc bá nhìn xem Nhị tiểu thư khuôn mặt nhỏ nhắn, tùy ý mà hỏi thăm. Không có gì, chỉ là trong nhà rảnh rỗi luống cuống, hắc hắc... Nhị tiểu thư trong lòng hiện ra Uy Vũ Tướng quân tư thế oai hùng cùng Lâm Tam bối rối. Phúc bá trong lòng cũng là nhớ tới tiểu tử kia kẻ dối trá cùng nháy mắt ra hiệu biểu lộ, trong lòng cũng là có chút cảm thán, bất tri bất giác gia đinh lại thay đổi một đống. Đúng rồi, ngày hôm trước Lâm Tam dạy ta một loại gì... Ừ, lòng bàn chân mát xa, nói là đối với thân thể người rất có lợi, không bằng ta cho Nhị tiểu thư thử xem? Phúc bá lúc trước liền sợ hãi thán phục Lâm Tam người trẻ tuổi kia kiến thức rộng rãi, mà ngay cả bực này kỳ quái biện pháp cũng hiểu được. Hắn là Tiêu gia lão quản gia, cùng Nhị tiểu thư nói chuyện lên đến từ phải không giống như trẻ tuổi gia đinh giống như khúm núm đấy. Lòng bàn chân mát xa? A...... Được rồi. Nhị tiểu thư gặp Lâm Tam không có ở đây, khi dễ nhiệt tình của hắn cũng là tản đi rồi, gặp Phúc bá có đề nghị này, cũng không cự tuyệt. Phúc bá thuở nhỏ nhìn xem nàng lớn lên, tại Ngọc Sương trong lòng, nhưng là tương đương nửa cái phụ thân.
cực phẩm gia đinh cải biên