Phản Hồi Trang Kỷ Niệm của Xuân Lan. SHARE THIS Twitter Facebook Delicious StumbleUpon E-mail. 04/07/2011. Permalink. 21/10/2011 4:13 Chiều Permalink. Permalink. Permalink. Permalink. Permalink.
9 Hoàng hậu nghịch ngợm của ta ~ Part 9~Đi sâu vàng chiếc hang tối, ta khẽ lần mò vách đá có rêu bám vào. "Á. Trơn quá!!"- ta thầm nghĩ rồi dẫm vào một đống rêu và trượt. Part 10 10 Part 10 " Ta đói"- ta viết lên tờ giấy đưa ra cho Kha xem, mặt xịu xuống Kha cười rồi rồi nói:- Để thần đi lấy thức ăn cho ngườiRồi đi mất.
Bà lão này là Đương kim Hoàng Thái Hậu tôn quý của chúng. ta - Lý Tuệ Nhàn, cô ngây ngây nhìn bà, con ngươi thông minh linh động có thể đoán ra. bà là người cao sang quyền quý, chắc chắn là từ nhỏ đã được dạy dỗ rất chu đáo ể làm. một thiên kim tiêu thư, ố lộn tột mệnh phụ phu nhân, khoan đã, trang phục giờ cô mới.
May thay trong luc lang thang tren Net thi thay bai tho "Truong xua" ma hinh nhu co chung ta o trong ay nen minh se gui cho Bac Lan xem neu co the su dung duoc thi dang nhe. A minh cung xin luu y voi cac ong ban la chung minh cung dang o giai doan kho khan cua dan ong o tuoi 50, nen hinh nhu chung ta cung hoi lan than thi fai.
"Đây là sáng tác đánh dấu cho dự án sắp tới của Tú. May mắn là, khi Tú đưa ca khúc này vào chương trình The masked singer Vietnam và thể hiện đã nhận nhiều sự yêu thương, quan tâm của mọi người. Điều này trở thành động lực giúp Tú ra mắt sản phẩm này sớm hơn", Vương Anh Tú cho biết.
HD 1370 - The Rite - Nghi Le Tru Ta - 2011.mkv HD 1371 - The Road - Hau tan the - 2009.mkv HD 1372 - The Robbers - Quynh De Thoi Loan - 2009.mkv Queen In-Hyun's Man - Hoang hau Nhan Hien - 2012 - 16T - 22.2Gb - HQ PB 0152 - Pretty Doctor - Thai Y Nghich Ngom - 2012 - 38T - 43.1Gb - HK
Đọc truyện tranh doremon màu chap 1 - Ăng ten điều khiển từ xa Với sự phát triển của công nghệ, có rất nhiều đồ vật có thể dùng một chiếc điều khiển từ xa để tiết kiệm công sức. Nhưng một bộ đàm đa năng để điều khiển bất kì vật gì theo ý thích thì chắc chỉ có trong túi bảo bối của mèo máy thông minh doremon.
LLzRQ3c. Part 10 " Ta đói"- ta viết lên tờ giấy đưa ra cho Kha xem, mặt xịu xuống Kha cười rồi rồi nói- Để thần đi lấy thức ăn cho ngườiRồi đi mất. Ta ra vườn ngồi chơi với tiểu Bạch, khẽ vuốt v3 bộ lông trắng mượt của nó. Bỗng tiểu Lam kêu lên- Hoàng thượng, An La cùng một số người lạ đi tới Ta vừa ngẩng mặt lên đã thấy một vật mềm mại tiếp cận môi ta. Ta khẽ đẩy hắn ra, viết lên tờ giấy" Ngươi muốn bị treo ngược lên cây hả??"Một thiếu nữ mặc váy xanh nước biển khúc khích cười, quay ra nói với Hoàng Thần - Muội ấy vẫn như vậy. Hắn gật đầu rồi quay sang nói với ta- Ly, nàng đã biết được quá khứ, giờ nàng phải gặp các huynh đệ, tỉ muội của nàng và hắn chỉ vào thiếu nữ màu xanh nước biển- Đây là Thuỷ Linh, tỉ ấy là đại tỉ của chúng ta. Tỉ điều khiển nước đóThuỷ Linh dong dỏng cao, dáng người lại rất cân đối, nước da trắng ngần làm nổi bật cả chiếc váy màu xanh nước biển. Mái tóc ngắn ngang vai cá tính. Ánh mắt dịu dàng, đen láy nhìn viết lên giấy " Rất vui được gặp tỉ" Một trang thanh niên đi tới ta, khẽ cúi xuống đặt lên má ta một nụ hôn nhẹ. Ta sững người nhìn anh ta, còn Hoàng Thần thì nhìn anh ta trừng trừng hỏi- Đệ muốn gì Thổ Tinh?? Lâu rồi chưa thử ăn đấm phải không?? - Đệ xin lỗi, xin lỗi mà - anh ta khe lùi lại rồi cười với ta- Thổ Tinh, đệ kém tỉ một tuổi. Điều khiển đất. Đệ ấy cao hơn ta, nhưng thấp hơn Hoàng Thần một chút, khuôn mặt baby rất đáng yêu, làn da hơi nâu hợp với bộ đồ nâu đệ đang mặc. Ta giơ tay khẽ vuốt lên mái tóc nâu mượt mà ấy rồi khẽ chẳng hiểu Hoàng Thần bị làm sao nữa, hắn tự dưng xông ra giữa ta và tiểu Thổ, mắt hằn lên sự giận dỗi, ta bĩu môi quay đi. " Ghét, ta mới vuốt tóc tiểu đệ của ta thôi mà, việc gì phải thế?" - Huynh làm tỉ ấy dỗi kìa- Thổ Tinh cười cười huých nhẹ vào người Hoàng Thần. Hắn nhún nam thanh niên khác cúi người trước ta, trên người anh ta mặc áo trắng muốt. Mái tóc dài được cột cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, trông thật lực lưỡng. Anh ta nói- Đệ là Kim Quân. Thuộc dòng họ Kim. Ta viết lên giấy " Đệ lúc nào cũng lạnh lùng như vậy à?" Rồi giơ lên cho Kim Quân xem, đệ nhìn rồi cũng lơ đễnh mặc kệ. Một cô gái mặc đồ màu nâu sẫm hơn so với của Thổ Tinh, với mái tóc nâu dài xoã xuốn đất, bước tới, khẽ cầm tay ta- Tỉ đừng để ý tới huynh ấy, huynh ấy lúc nào cũng vậy. Muội là Mộc Anh. Thuộc dòng dõi nhà Mộc. Phép thuật của tỉ với muội gần giống nhau, nhưng muội chỉ có thể điều khiển gỗ cười với tiểu muội dễ thương, cô bé thực sự rất dễ thương ấy. Ta viết vào tờ giấy, rồi dúi vào túi của Kim Quân, khẽ vuốt mặt tiểu đệ ấy. Hoả An La tới trước mặt ta rồi quì xuống trước- Muội xin lỗi vì đã thất lễ với tỉ. Xin tỉ hãy trừng phạt muộiTa vội vàng đỡ muội ấy dậy viết nhanh lên giấy " Không sao. Muội dành rất nhiều tình cảm cho ta nên mới làm thế cơ mà. " Rồi ôm chặt muội ấy. Hoàng Thần lặng nhìn ta, vẻ mặt hài lòng xuất hiện trên gương mặt, chợt nhớ ra việc gì đó, hắn lên tiếng- Các huynh tỉ muội, chúng ta cần phải bàn nhau một việc- thấy Kha bê đồ ăn tới, hắn lên tiếng- cả Kha nữa, hay đi theo ta." Ta cũng muốn đi"- ta viết lên giấy- Không được... À! Nàng có thể lên thiết triều hộ ta ! Nàng là hoàng hậu mà phải không??Ta gật gật đầu " sắp có thứ để nghịch rồi" rồi mỉm cười với hắn. Leo lên Tiểu Bạch, ta khẽ vỗ vỗ vào mình Tiểu Bạch. Hiểu ý, tiểu Bạch lao đi. /Hoàng Thần Nàng không nói được sao thiết triều đây trời==. Ân Ly để xem hohoho/********************Ta chỉnh lại đầu tóc rồi bước vào Triều, không ai có ở đấy cả, mọi người đi họp với Hoàng Thần hết thích thú nhìn quanh. A! Gì kia?? Ta phải xem mới được. Ta lao ra đấy sờ vào một chút, động vào một chút. Chán rồi! Ta lại chạy ra chỗ kia một chút. A hay vậy. Ta phải nghịch vui mới được!Nghịch nghịch một hồi ta mệt nhoài. Oáp... Ta buồn ngủ quá! Tiến về phía ghế có chạm khắc hình con rồng vàng. Ta ngồi xuống " Ôi mềm quá!" Xoa xoa nhẹ lên mặt vải đó. Rồi co chân lên đó, mắt ta từ từ nhắm lại.****************Thấy cận thần bàn tán xôn xao khi vào triều, hắn cùng các tỉ muội và đệ đi vào với uy thái trang nghiêm. Hắn bước lên trước ngỡ ngàng nhìn quanh. Gì đây?? Sao tất cả lộn xộn như vừa có trộm thế này?? Mọi thứ rơi lung tung hết raCác tỉ muội và đệ cũng ngỡ ngàng không kém há hốc mồm nhìn quanh. Hoàng Thần lắc đầu - Ôi triều đình của ta!Hắn nhìn lên ghế hắn thường ngồi với chạm khắc rồng tinh xảo ấy, nàng nằm đó , co người lại như một đứa bé, khuôn mặt tròn trĩnh xinh xắn núp sau sợi tóc loà xoà trước mặt. Nàng như con búp bê nhỏ, mỏng manh mà cũng thật mạnh quyết phải bảo vệ nàng, không thể để chuyện xảy ra như năm đấy Thần lên bế nàng, hắn không hề biết, có 2 đôi mắt nữa cũng dõi theo nàng...
Part 2~Tại...tại sao cây lại biết nói? Cây chỉ là thực vật thôi mà. Ta trố mắt nhìn cái cây cổ thụ như thể đấy là một sinh vật lạ. Bên tai ta lại vang lên giọng nói kì lạ " Đừng nhìn ta như thế. Chẳng phải tiểu Nguyệt đã nói với con là gia tộc họ Lâm có thể nói chuyện với cây cối sao?"Nhớ kĩ lại thì đúng thế. Tiểu Nguyệt đúng là có nói với ta như vậy. Ta cúi đầu cung kính trước cây cổ thụ già rồi nói- Ta xin lỗi...nhưng...ta không thể nhớ nổi ông là ai..Cổ thụ dường như định nói thêm điều gì đó nhưng lúc đó, Ân Nguyệt đến bên ta. Cổ thụ lại trở về trạng thái im lìm. Tiểu Nguyệt liếc nhìn cây, rồi nói với ta- Ân Ly tỉ tỉ, chúng ta đi thôi. Ta gật đầu mỉm cười. Tiểu Nguyệt đưa ta ra ngoài Lâm gia. Chúng ta cùng đi ra chợ. Ta thích thú nhìn quanh. Chợ ở thế kỉ 21 mà ta đi toàn thịt cá chứ đâu nhiều đồ thế này. Ta lăng xăng chạy khắp nơi, ghé vào hàng bán vải một chút, ghé vào hàng bán trâm một chút. Đập vào mắt ta là cây trâm màu xanh lam đậm tuyệt đẹp. Thấy ta chăm chú vào cây trâm đó, tiểu Nguyệt cười rồi bảo với người bán hàng- Cho ta hai cây trâm màu xanh lam này. Đưa tiền cho người bán hàng, tiểu Nguyệt cài trâm lên tóc tết của ta, rồi cài cái còn lại lên tóc muội ấy- Một cái cho tỉ, một cái cho taTiểu Nguyệt là em của Ta nhưng dường như Nguyệt còn chín chắn hơn cả ta. Ta cười vui vẻ nhìn tiểu muội của ta. Đáng lẽ tiểu Nguyệt nên làm tỉ tỉ của ta thì đúng hơn. Ta cười với tiểu muội rồi đi tiếp. Ta mải chăm chú nhìn vào sạp bán diều kia rồi....RUỲNH!!!!!!!!!!Ta ngã sõng soài dưới đất, thấy đau điếng ở vai phải. Có người đâm phải ta. Mở mắt, tất cả ta nhìn thấy là cái trâm xanh lam bị gãy đôi. Ta run run cầm cây trâm bị gãy, muốn khóc mà không khóc nổi. Ta tức giận nhìn người đâm vào ta làm cái trâm của ta bị gãy. Hắn mặc bộ quần áo xanh lục, nhưng thứ làm ta sững người về hắn là khuôn mặt đó. Nhìn thật quen làm sao... Nhưng ta chẳng nhớ nổi hắn là ai. Dù hắn là ai đi nữa, hắn cũng làm gẫy trâm của ta. Hắn phải trả giá !!Ta tức giận chỉ vào mặt hắn- Mi làm gãy trâm của ta rồi Hắn đứng dậy, phủi quần áo, khinh khỉnh nhìn ta- Ta xin lỗi nhưng chẳng phải cô nương đây đâm vào ta??Ta mếu, mặt xị xuống. Mặt hắn bỗng sững lại rồi từ từ chuyển đỏ. Ta chìa trâm gãy ra, bảo- Đền cho ta. Cái này do tiểu Nguyệt mua cho ta đấy Hắn cúi xuống bế ta lên. Ta bất ngờ, vùng vẫy. Nguyệt tới, bàn tay nắm chặt thanh gươm nói- Xin công tử hãy bỏ đại tỉ của ta xuống. Nếu không thì xin đừng trách ta. Hắn thả ta xuống theo lời của tiểu Nguyệt. Ta mặt xị xuống, nói với muội- Hắn làm gẫy trâm của tỉ rồiHắn khẽ cười trước biểu cảm của ta rồi bảo- Xin vị cô nương đây thứ lỗi. Hãy để kẻ hèn này mua đền lại cho cô. Hắn tới sạp bán trâm nhưng người bán hàng bảo loại trâm đó đã hết. Hắn cười cười xin lỗi ôn dịch! Dám làm gãy trâm của ta!Ta khẽ nói thầm với Nguyệt muội" Chuẩn bị chạy nhé!!"Nguyệt muội chưa kịp hiểu ra sao đã thấy ta đến trước mặt tên ôn dịch, kéo nhẹ váy lên, ta khẽ cười- Ta...cũng xin lỗi nhé!Rồi ta giẫm thật mạnh chân lên chân hắn và bỏ chạy, không quên kéo tiểu Nguyệt theo- Chạy thôi!!Ta bỏ lại hắn đứng đó với cái chân đau kia. Hắn mỉm cười, không ngừng xoa chân. Rồi hắn gọi người đi theo sau hắn- Gia Phong, mau tìm cho ta mọi thứ về vị cô nương kia. Gia Phong khẽ cúi người- Vâng, thưa hoàng trở về Ngọc Long cung, thay bộ quần áo tầm thường kia rồi mặc áo bào. Hắn ngồi, nhớ lại về thiếu nữ mặc áo xanh lục kia rồi bật cười. " Thật giống y hệt người con gái ấy!"- hắn nhìn xa xăm...Cánh cửa bật mở. Một nô tì đi vào, cúi người trước hắn- Bẩm hoàng thượng, hoàng thái hậu truyền cho gọi đứng dậy, phẩy tay- Ta biết vội vã đến phòng của hoàng thái hậu. Hắn chắc mẩm nghĩ khi người họi, ắt hẳn có việc gì nguy cấp lắm. Đến Tây Thiên cung, mở cửa hắn cúi rạp người- Hoàng nhi xin yết kiến Hoàng Thái hậu. - Cho vào- Hoàng Thái hậu nói
Part 15 1/2~ Lễ hội mùa đông~ Màn đêm buông xuống nhẹ nhàng như một bông tuyết, ánh đèn lồ ng dần dần được thắp lên, cả cung điện bừng sáng ánh đen lung linh. Tuyết khẽ vẩy tay, từng bông tuyết nhẹ nhàng buông xuống, khung cảnh thật đẹp. Lễ hội mùa đông là lễ hội tạm biệt năm cũ, ăn mừng mùa đông ấp ủ hạt mâm mùa xuân, và mừng mùa xuân sắp khí khá lạnh, Thuỷ Linh, Mộc Anh chọn cho ta một một chiếc váy xanh lam dài thướt tha, cổ chữ V chẻ hơi sâu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài màu trắng. Mái tóc dài thường được tết chéo được Mộc Anh vấn cao lên, lộ rõ cái cổ trắng ngần, rồi muội ấy trang điểm nhẹ cho ta, xoa nhẹ vào người ta hương hoa ly. Hoàng Thần gõ cửa rồi bước vào phòng, ta nhìn hắn, hắn mặc long bào như thường ngày, có điều, sao hắn lại đẹp trai hơn thường ngày nhỉ?? Ta đỏ mặt quay Thần nhìn ta, hắn sững người lại, mỉm cười tiến gần lại ta. Ta ngu ngơ hỏi- Mi nhìn gì ghê vậy?? Mặt ta dính nhọ hả??Hắn cười cười rồi quay đi. Trong thâm tâm, nhịp tim hắn đập nhanh hơn thường ngày, nàng thật đẹp! Trong triều, hắn đã gặp nhiều cô gái đẹp hơn nàng, những cô gái đó tuy đẹp hơn nhưng nàng tinh khiết, trong trắng, không hề lả lướt, kín đáo, trẻ con và thật đáng yêu. Hắn bước ra ngoài, quay vao chìa tay về phía nàng- Đi nàoTa nhìn hắn cười, đưa tay mình đặt lên tay hắn, giờ ta mới để ý, tay hắn thật to, ấm áp, nắm chặt lấy a như thể sợ ta bay mất vậy. Rồi kéo chân váy, đi về phía hắn. Ta quay lại gọi- Thuỷ Linh, Mộc Anh, hai người đi không? Thuỷ Linh nhún váy- Tỉ sẽ tới sau Mộc Anh cười với ta- Tỉ đi trước với hoàng thượng, muội đi sau với Thổ cười e lệ với ta. Ta gật đầu, đi với Hoàng Thần, ta nghiêng đầu hỏi hắn- Thổ Tinh với Mộc Linh là...Hắn cắt đứt lời ta- Đúng đó, họ đã đính ước với nhau, dân cũng có tình quay sang Hoàng Thần - Nè, dự xong mấy nghi lễ, ta đi chơi được không?Hắn nhéo mũi ta- Nàng là hoàng hậu mà. Ta phụng phịuHoàng hậu ư?? Thì sao chứ?? Hoàng hậu không được vui chơi à?? Ta mới trở lại được thân xác mấy chục năm thôi mà ... Đương kim hoàng thượng ư?? Ta không quan tâm. Mặc dù ta với hắn quen nhau từ bé... Gọi là gì nhỉ?? Thanh thanh trúc trúc gì đó Hoàng Thần - là thanh mai trúc mã đó ==Kệ muốn chơi muốn chơi cơ Hắn lắc đầu ngao ngán- Ta mà cho nàng chơi, chắc nàng làm nổ tung cả cái cung điện này làm mặt cún con, năn nỉ hắn- Đi mà. Ta không làm nổ tung cả cái cung điện này đâu. Nhé?Hắn đau khổ gật đầu- Thôi thôi được rồiTa reo lên sung sướng. Gì chứ bộ mặt cún con thì ai mà từ chối được. Hắn đưa ta ra ghế ngồi cạnh cận vệ hô- HOÀNG THƯỢNG VÀ HOÀNG HẬU GIÁ dân khắp vương quốc tập trung trong sân cung điện đứng dậy, quì xuống chào ta và hắn. Hắn dõng dạc- Các khanh miễn lễMọi người đứng dậy vỗ tay, ta ngồi xuống nhìn hắn, Hoàng Thần nói tiếp- Lễ hội năm nay chúng ta vui mừng vì tân nương của ta Lâm Ân Ly. Hãy nâng cốc vì tình yêu của chúng khẽ nhéo hắn một cái, nghiến răng thì thầm- Mi muốn chết hả? Nói gì vậy, xong ta cũng đứng dậy cười, nâng cốc- Hôm nay mọi người hãy thật vui vẻ nhé Thần dân vỗ tay hoan hô. Ta khoác tay Hoàng Thần, một tay cầm li rượu đi xuống cụm li. Đầu tiên là bàn của Hoàng thái hậu, rồi đến bàn của dòng họ Lâm nhà ta, rồi các tể tướng Thuỷ Hoả Thổ Mộc Kim, rồi tể tướng các mùa,....Tiếng nhạc du dương vang lên nhẹ nhàng, Hoàng Thần cúi xuống mời ta ra khiêu vũ. Đặt tay lên tay Hoàng Thần, ta di chuyển theo bước chân hắn. Hắn thì thầm- Hôm nay nàng đẹp lắm đóTa cười, rồi nói lại- Ta sao đẹp bằng mấy cung nữ của ngươi đượcHắn nhìn sâu vào mắt ta - Nhưng trong lòng ta chỉ có nàng, nàng biết màKim Quân tiến đến, chìa tay ra- Hoàng thượng, người có thể cho ta đặc ân nhảy với hoàng hậu một bản được không??Hoàng Thần nắm chặt tay ta, nhưng rồi cũng đưa tay ta cho Kim Quân. Ta cười rồi vẫy Hoàng Thần. Hắn quay đi- Đồ ngốc. Ánh mắt ấy của Kim thiếu gia...là nàng không biết thật hay cố tình không biết...Khó chịu, hắn bỏ đi tiếp khách. Hắn không thích nhường nàng cho bất kì ai khác. Nhưng nàng cũng trẻ con, chắc nàng không để tay ta vào tay Kim đệ, ta nhìn Kim đệ, mắt long lanh nhìn đệ ấy. Kim Quân đỏ mặt rồi quay đi. Ta cười- Khi đỏ mặt, trông đệ rất dễ thương đấy biết không? Sao đệ cứ lạnh lùng làm gì, ta không thích đâu. Kim Quân nhìn ta, nói- Ừ, đệ biết rồi. Nhảy được một lúc, ta kêu mệt, Kim Quân đưa ta ra ghế ngồi. Tháo đôi giày bệt thít chặt vào chân, ta nhăn mặt vì đau chân. Kim Quân cúi xuống vén nhẹ váy ta lên, nâng đôi chân ta rồi xoa nhẹ, đệ hỏi- Tỉ đau lắm không?? Ta gọi ngự y nhé?Ta lắc đầu- Không đau lắm đâu. Không cần ngự y. Dàn nhạc tươi vui hơn, nhộn nhịp, từng đôi từng đôi một khẽ xoay trong nhạc. Ta lắc lư theo điệu nhạc. Kim thiếu gia nhìn ta chăm chú...Ta đứng dậy, tiến ra giữa sân, xoay theo điệu nhạc, lắc lư người rồi xoay, ta tự tạo vũ điệu của riêng mìnhMọi người nhìn ta chăm chú rồi ồ lên thích thú, hưởng ứng...Trong hàng ngàn ánh mắt nhìn ta, ta không hề biết, có 3 con người đắm chìm trong điệu nhảy của ta...
hoang hau nghich ngom cua ta