Selena Gomez và Justin Bieber gặp nhau qua lời giới thiệu của quản lý vào năm 2009. Cặp tình nhân ra mắt công chúng lần đầu tiên hồi tháng 2/2011 trong sự kiện tiệc Oscar do tạp chí Vanity Fair tổ chức, và trở thành một trong những chuyện tình thu hút sự chú ý hàng đầu thế trùng sinh và chuyện tình ngàn năm trước : Ngàn năm chuyển sinh mới có duyên 1 lần kết làm phu thê Trùng Sinh và Mối tình truyền kiếp, Trùng Sinh Và Chuyện Tình Ngàn Năm Trước, Trùng Sinh Thành Tiểu Kiều thê Của Huyết Tộc truyện Chủ, Trùng Sinh và Chuyện Tình Ngàn năm trước Chap 1, Trùng Sinh và Chuyện Tình Ngàn năm Couple: Lăng Hiểu x Lam Vũ. Nhân vật phụ: Tống Tử Hào, Thi Kỳ Lệ, anh chị của Lam Vũ. Kiếp trước, một người là sói, một người là hồ ly, vì sinh tử cả hai bị chia cắt, Lang đã quỳ dưới chân Phật phụng dưỡng hơn một ngàn năm để xin tiếp tục tình duyên với hồ ly Truyện Tiên Duyên Thác: Kinh Thế Tình Kiếp thuộc thể loại: Truyện Tiên Hiệp full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Lạc Tuyết Khuynh Thành. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org Tải video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 (Thiên Lại Chi Chiến) (Vietsub) miễn phí về máy. Xem và tải nhạc hình, video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 (Thiên Lại Chi Chiến) (Vietsub) - Tô Thi Đinh (Juno Su) mp4 online, download video/MV, tải nhạc trực tuyến về điện thoại hot mới nhất cực nhanh. Bài Hát: Tình Ngàn Năm. Thể Loại: Lời Bài Hát Nhạc Trẻ. Ca Sĩ: Cẩm Ly, Vân Quang Long. Nam: Đời đã ngỡ chung lối duyên kiếp đôi ta ngàn sau. Rồi hôm qua em đi thật xa về nơi cuối trời. Giờ mình anh buồn thương chìm giữa cô đơn bao đêm hoang lạnh. Xem bói tình yêu theo ngày tháng năm sinh của 2 người sẽ cho biết sự xung hợp mệnh, can chi và ý nghĩa quẻ dịch. Để có thể bói tình yêu bạn và người ấy xung khắc hay là hòa hợp. Đồng thời qua đó để tìm cách hóa giải nhằm giảm bớt điều không may mắn do tuổi hai aaE35EX. Đánh giá từ 57 lượt Bạn đang đọc truyện Chân Tình Ngàn Năm của tác giả Vũ Anh Tuyết trên website đọc truyện online. Trong phòng tranh tối tranh sáng, tràn ngập hương vị hoan ái . Một đôi nam nữ ở trên giường kích tình sầu triền miên, nữ tử thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ cao vút . Nữ tử cúi xuống dùng môi hôn kéo dài từ ngực của hắn,mà quần hắn đã thoát ra từ lâu, long căn của hắn đã sớm đứng sừng sững kình thiên, dài và to, cứng rắn như sắt thép. Nữ tử bắt nó nắm ở trong tay vỗ về chơi đùa, khẽ liếm hai viên tiểu cầu của hắn, phun ra nuốt vào vật nóng bỏng của hắn thật lớn, nam nhân nằm ở trên giường hai tay giao nắm để ở phía sau đầu, phát ra một trận thở thô ráp khoái hoạt “ Vương, cho thiếp, mau đi vào, nhanh......” Nàng khát vọng của hắn thật lớn tiến vào trong cơ thể của nàng . “ Muốn như thế a!” Hắn đột nhiên vươn tay, không chút nào thương hương tiếc ngọc xoa bóp đôi gò trắng hồng tròn trịa của nàng, còn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái mân mê miết nhẹ đỉnh hồng nhạt dựng đứng kia. “ Ưm......” Nàng khinh ngâm một tiếng. “ Vậy tự mình đến đây đi!” Tiếp theo nàng chịu không nổi ngồi xuống trên người hắn, hạ xuống vật cứng rắn sừng sững kia, đem hắn kẹp chặt, chậm rãi vặn vẹo đứng lên. “ Ừm...... A......” Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự hùng vĩ của hắn đang ở trong cơ thể nàng,” Thật thoải mái.” Nam nhân vươn tay vuốt ve trứ cái mông trắng tròn trịa của nàng. “ Tốt lắm, mông cử động nhanh một chút.” Hắn mệnh lệnh lạnh như băng nói. Nữ tử ấn vào trong ngực hắn , thân thể hơi ngã về phía sau, để cho hắn xâm nhập vào càng sâu, không ngừng cao thấp đong đưa cặp tuyết lê trắng mịn, để cho vật cứng rắn ấm nóng kia xoay tròn trong hoa huyệt của nàng. Tiểu huyệt cùng hoa hạch đã không ngừng bị kích thích, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cổ trắng như tuyết, vừa thống khổ vừa khoái hoạt rên rỉ..” a...... A a......” “ Vương...... Tiểu...... Tiểu thiếp muốn...... Không được...... A......” Tiểu huyệt phun ra nuốt vào long căn của hắn càng lúc càng nhanh, hoa huyệt cũng bắt đầu kịch liệt co rút lại. “ Như vậy lại không được, vẫn còn chưa có bắt đầu đâu!” Hắn hừ lạnh không mang theo một tia cảm tình . Khi thấy sự khoái hoạt của nàng đang dâng cao, nam nhân hai tay dùng sức đem nàng đẩy ra. Nàng ngã ngồi ở giường. “Ngô...... Vương?” Tiểu huyệt lập tức nhả long căn ra, hư không khó nhịn. “ Không hổ là thiếp của ta a! Mới như thế đã rên rỉ chịu không nổi , nhưng mà chỉ có chút năng lực như thế là không đủ , ngươi đã muốn, ta sẽ cho ngươi.” Nam nhân lộ ra tà ác tươi cười. Hắn nâng hai chân của nàng lên , dùng sức vặn bung ra đến mức lớn nhất, tiếp theo ngón tay miết nhẹ ở nhụy hoa của nàng , tập trung lực lượng, tốc độ ma sát càng lúc càng nhanh hơn. “ Không...... A......” Nữ tử cuối cùng nhịn không được lên tiếng kêu to. Nam căn nóng ấm sung huyết càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng xỏ xuyên qua trong cơ thể của nàng , không ngừng chuyển động mạnh mẽ. Nữ tử phát ra liên tiếp thấp nga, khoái cảm cơ hồ yếu gây tê nàng toàn thân. “ n a......” âm thanh kích tình rê rỉ của nàng, không ngừng từ trong cái miệng nhỏ ngâm nga ra, không kịp nuốt vào nước bọt, theo của nàng khóe miệng chảy xuống, càng hiển tình dục. Nam nhân hai tay nắm chặt lấy thắt lưng của nàng , bắt đầu điên cuồng cao thấp chuyển động mạnh mẽ đâm càng lúc càng sâu vào tiểu huyệt của nàng, ra vào rất nhanh . Đôi tay nhỏ nhắn của nữ tử ôm lấy hắn, cả người quấn chặt ở trên người hắn, mặc hắn chuyển động ngẩng đầu rên rỉ, có một luồng hơi nóng dao động trong cơ thể của hai người. “ Nga...... n...... Thật chặc ác......” Hắn tùy ý đong đưa, eo nhỏ cũng phối hợp tốc độ của hắn , cao thấp chấn động. Nam nhân dũng mãnh cứng rắn, đâm thật sâu thật mạnh dường như muốn hòa tan cả thân thể hắn hòa nhập làm một với thân thể nàng. “ A a...... Vương...... Đủ...... Ngô......” “ Như vậy là đủ rồi? Ta còn không đủ đâu!” Không để ý tới nữ tử dưới thân từ rên rỉ vui thích dần dần chuyển vì kêu rên, vẫn tiếp tục chuyển động thật sâu. Nàng càng lúc không nhận thứ nổi, sợ hãi, hắn lại càng muốn xuyên thấu thân thể của nàng, đoạt lấy nàng, dập nát nàng, một loại mục đích hy sinh vô danh , tối động tình tử vong. “ a...... Vương...... Ngừng...... Van cầu người...... Dừng lại......” Nàng không được, toàn thân run rẩy, đôi vú đỏ ửng. Cảm giác được hoa huyệt của nàng một trận co rút nhanh, muốn tới đạt cao trào , nam nhân lại đem dục vọng rút ra, hắn thay đổi tư thế khác, để cho nữ tử đưa lưng về hắn, quỳ nằm úp sấp , lần thứ hai từ phía sau tiến vào, bắt đầu ra sức ra vào. “ Không cần...... Vương...... Tha ta đi......” Nàng kinh thanh hô. “ Thế này không phải ngươi muốn sao?! Sao lại muốn ta tha ngươi đây?” Nàng thét chói tai liên tục, đóa hoa bị đỉnh cứng rắn của hắn làm cho đỏ ửng, ngay cả đôi tuyết lê cũng nhiểm một màu đỏ. “ A a...... A......” Nàng cuối cùng nhịn không được va chạm của nam nhân mãnh liệt lại cường thế , ngất đi. Hắn một chút không chịu cũng ảnh hưởng của nàng , vẫn tiếp tục luật động, thẳng đến hắn tiết dục mới thôi...... “ Oa -” Thủy Linh từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh. “ Sao vậy...... Sao vậy lại là mộng này?!” Hai tay nàng che khuôn mặt nhỏ nhắn, giờ phút này nàng, mặt đỏ đến mức y như trứng tôm nấu chín . Gần đây không biết là làm sao vậy , luôn nằm mơ thấy loại mộng làm mặt đỏ tim đập này. Kỳ quái là, trong giấc mộng cũng không khác nhau lắm, nhưng mỗi lần nữ nhân đều không giống nhau, duy nhất không đổi chính là người nam nhân kia, mà nhìn đến người nam nhân đó, lòng của nàng lại có một loại cảm giác kỳ quái . Nhưng nói đến cảm giác này thật lạ, dường như đã biết nhau từ lâu lắm…… Lắc đầu.” Kỳ quái, gần đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...... A! Tám giờ, đến trường bị muộn rồi !” Lơ đãng nhìn đến cửa hàng đồng hồ báo thức. Vội vàng mang mang đứng dậy, thay vội đồng phục trên tường, sau khi qua loa đơn giản rửa mặt chải đầu , cầm lấy túi sách trên ghế,liền thẳng đến trường học. “ ô ô...... Đều là do mộng làm hại này! Mỗi lần thấy liền mỗi lần muộn.” Nàng vừa chạy vừa oán giận . “Ta muốn nói, thế giới này cũng thật ảo diệu. Năm phút trước, ta còn đang nai lưng trên đường lớn đạp xe trong mưa để đi thi, đùng một cái, ta xuyên. Mất năm phút nữa để tự đánh vào mặt mình, xác định đây không là mơ, ta thực muốn khóc ròng. Xuyên thật rồi! Rõ ràng ta đang đạp cấp tốc vì sợ trễ giờ thi đại học. Mưa to lắm. Áo mưa khiến tầm nhìn ta bị vướng. Vì vậy, khi cái ô tô tải lao đến, ta không kịp tránh. Kì lạ là, tưởng rằng sẽ bị xe tải làm cho bẹp dí, nhưng ánh sáng chói mắt của đèn pha đối với một kẻ mù dở cận nặng bị nhiễm nước mưa, không thể thấy dường như ta chính là 1 điều… kì diệu? Ách… Sau khi bị đèn pha chiếu thẳng, ta nhắm mắt, mở ra thì đã xuyên.”Hạ Tịch Mạn yêu Mạc Lương Đình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Mạc Lương Đình chỉ coi cô như học muội. Đã như vậy nhưng lại luôn chơi trò mờ ám với cô. Chẳng may xuyên không, Hạ Tịch Mạn cô cứu giúp được một soái ca, liền bị bám theo không rời. Sau đó, cô lại gặp được Mạc Lương Đình phiên bản cổ trang. [ Trích Đoạn]“Còn muốn ngắm tới bao giờ?” Ta tròn mắt. Lại thất thần. Vĩnh viễn không thể thoát cái bệnh hoa si khi nhìn mĩ nam. Ta luống cuống muốn thoát khỏi hắn.“Đừng động.” giọng hắn khàn khàn. Ta cứng ngắc. Khóc ròng. Tại sao có thể quên nam nhân khi tỉnh dậy dễ bị kích thích nhất cơ chứ. Mà hắn lại ôm trong lòng bông hoa xanh tươi mơn mởn là ta đây, không có phản ứng mới là lạ.“Ta không động, ngươi thả ta ra đi.” Ta nuốt nước bọt cười“Để ta ôm nàng một chút.”Ta nằm yên, cứng đờ nhìn trần nhà. A, từ bao giờ ta biết nghe lời thế nhỉ?“Mạn Mạn”“Ừ”“Mạn Mạn”“ơi”“Mạn Mạn”“Ta đây”“Chúng ta thành thân đi”“….”“Không phải nói, ta yêu nàng.” Tên gốc Thiên niên chi luyến Tác giả Tang Tử Điệp Thể loại Đồng nhân Nghịch Thủy Hàn, đoản, nhân ngư Editor Lưu Thủy Cố Tích Triều đến bây giờ vẫn nhớ như in ánh trăng đêm đó khi lần đầu gặp Thích Thiếu Thương. Trăng hôm ấy không tròn, nhưng đặc biệt sáng. Sáng đến mức khắp đáy biển đều biến thành một màu trắng sữa. Y bị lạc, tìm không thấy đồng tộc, cứ thế một mình ngây ngốc ngắm trăng. Hồi lâu mới phát hiện, một người ngồi trên bến cảng, cùng y, ngắm trăng. Hắn, sao lại tịch mịch như thế… Chẳng lẽ, hắn cũng đã lạc loài mất bạn? “Này, ngươi cầm trong tay, là gì vậy? Thơm quá!” Hắn đung đưa thứ cầm trong tay. “Đây là Pháo Đả Đăng. Rượu rất nồng.” Đó chính là đoạn đối thoại lúc bọn họ lần đầu gặp nhau. Sau đó, có lần thứ hai. Lần thứ ba. Rồi rất nhiều rất nhiều lần khác. “Cái gì đăng, uống ngon không?” “Không, không ngon chút nào.” “Vậy tại sao ngươi luôn mang nó bên mình?” “Bởi vì hương vị của nó có thể nhắc nhở ta không được quên.” “Này, ta cũng muốn uống! Ngươi cho ta một ngụm đi!” “Không được, tửu lượng ngươi rất kém.” “Keo kiệt!” … “Uy uy, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, ngươi chưa từng cho ta biết ngươi tên gì!” “Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương. Tích Triều.” “Sao ngươi biết ta là Cố Tích Triều?!” “Tích Triều, ngươi biết không, từng có một nơi gọi là Liên Vân trại, phía trước Liên Vân trại có một Kỳ Đình tửu quán.” “Thật lâu thật lâu trước đây, có một đại hiệp là Cửu Hiện Thần Long cùng một công tử là ngọc diện thư sinh gặp nhau tại nơi ấy.” “Sau đó bọn họ thế nào?” “Sau đó bọn họ, sau đó bọn họ trở thành tri kỷ suốt đời suốt kiếp.” … “Tích Triều, ngươi còn nhớ câu chuyện lần trước ta kể cho ngươi không?” “Nhớ chứ, chuyện về một đại hiệp và một công tử rất lâu rất lâu về trước.” “Sau đó thì, đại hiệp và công tử lại gặp nhau, nhưng đại hiệp đã quên công tử.” “A? Sau đó thế nào?” “Sau đó công tử dùng đôi mắt của mình để đại hiệp đời đời kiếp kiếp nhớ y.” “Phức tạp quá, nghe không hiểu!” “Ngoan…” Thích Thiếu Thương hé môi, một tay nâng vò rượu Pháo Đả Đăng, một tay chạm vào mái tóc quăn dài mềm mại của người mà hắn tưởng nhớ đã lâu. “Ngươi không cần hiểu, Tích Triều của ta.” Dứt lời, Pháo Đả Đăng trong miệng vẫn chưa nuốt, đã hôn lên đôi môi kia. Rượu quá mạnh. Chỉ mùi rượu thôi cũng nhanh chóng xông Cố Tích Triều say đến choáng váng. Nhưng, rượu có say lòng người, cũng không bằng đôi môi của người nọ. “Thích Thiếu Thương, ta có phải, từ rất lâu rất lâu trước kia từng quen biết ngươi?” “Không phải. Chúng ta chỉ là lần đầu gặp. Đúng vậy, lần đầu gặp nhau.” “Thích Thiếu Thương, hôm qua ta nằm mơ thấy ngươi.” “Ân, rồi sau đó?” “Sau đó ngươi giết ta.” “Ngoan, ngươi chỉ là gặp ác mộng thôi. Quên đi, mau quên đi.” “Chỉ là ác mộng?” “Ân, chỉ là ác mộng.” “Thích Thiếu Thương, ta muốn đến chỗ mà ngươi nói.” “Sao?” “Ân, ta muốn đi. Mỗi lần nghe ngươi kể đến đây, trong lòng luôn cảm giác có chỗ nào đó rất khó chịu. Nơi đó nhất định có thứ đang đợi chúng ta tìm đến.” “Nhưng… ngươi không thể rời khỏi chỗ này, làm sao đi?” “Bà bà nói, chỉ cần có hy sinh xứng đáng, sẽ đạt được đền bù xứng đáng… Nhưng không biết bằng cách nào…” … “Thích Thiếu Thương, ta lại nằm mơ. Liên Vân trại mà ngươi nói, Kỳ Đình tửu quán mà ngươi nói. Chân thật vô cùng, lửa dữ ngút trời, thiêu đốt ta đau đớn… Ta sắp bị giấc mộng này bức cho điên rồi.” “Ngươi mang ta đi được không, mang ta đi, có được không? Ta trốn trong xe ngươi, ngươi giúp ta, hãy giúp ta!” “Được, ta giúp ngươi.” “Anh Thích, mong anh phối hợp làm việc, giải thích một chút ghế sau của anh…” “Hồ cá, có vấn đề gì à?” “Khụ, không có, vị ngồi ghế phụ lái dường như sức khỏe không tốt, đi về phía trước chừng trăm mét có một hiệu thuốc, anh có thể…” “Cảm ơn, không phiền anh bận tâm.” Thích Thiếu Thương xua tay, nhận lại giấy tờ xe, đóng cửa xe. Cách Ngân Xuyên, còn hành trình một ngày đường. “Tích Triều, chỉ cần kiên trì một ngày nữa, chúng ta sẽ đến thôi.” “Thích Thiếu Thương, ta sợ mình không chịu nổi nữa…” “Ngoan,” Thích Thiếu Thương bế y ra băng ghế sau, lại hôn khuôn mặt tái nhợt mất hết huyết sắc của y, “Tin ta, nơi ngươi muốn đi, ta nhất định sẽ mang ngươi đến đó.” “Tích Triều ngoan, mở mắt ra nào, xem kìa. Chúng ta đến rồi.” “Chúng ta đến Kỳ Đình tửu quán, chúng ta đến Liên Vân trại rồi.” Tà dương một mảnh đỏ thẫm. Kỳ Đình tửu quán bị nhuốm thành màu máu. Ngay dưới vách núi. Lặng thầm. Đợi người tìm đến. “Nhân ngư ngốc, rõ ràng không thể rời xa biển cả, lại khăng khăng đòi đến nơi này.” “Khờ quá, ngươi đúng là khờ. Kiếp này khó khăn lắm ta mới tìm thấy ngươi, sao ngươi có thể…” Khi Cố Tích Triều mở mắt đã là bình minh hôm sau. Y biết mình ở trong xe Thích Thiếu Thương. Trong xe có mùi hương quen thuộc của Pháo Đả Đăng. Y lại phát hiện có gì đó không giống. Đầu tiên, Thích Thiếu Thương, mất tăm. Sau đó, y có một đôi chân. Mà không phải là đuôi cá như ban đầu. Y mơ hồ cảm ứng được điều gì đó. Hết thảy đều như nét bút thủy mặc rành rành minh bạch, nhưng vào lúc tia nắng đầu tiên xuất hiện… Trước mắt y, Liên Vân trại. Kỳ Đình tửu quán. Nương theo tia sáng càng cường liệt càng rõ nét. Một đại hiệp khoác đại khoái da thô, tóc mềm rũ thẳng, một mình hắn, ôm kiếm, đôi má lúm đồng tiền thật sâu, nhìn y, từng câu từng chữ, dùng khẩu hình, nói với y “Cố… Tích… Triều…” “Ta rốt cuộc, đợi được ngươi rồi.” Trong nháy mắt, lệ tuôn như suối. Chúng ta có thể nhìn thấy ánh trăng làm sao bị mây mù từng chút một che khuất. Chúng ta có thể nhìn thấy mặt trời làm sao trồi lên từng chút một từ chân trời. Chúng ta có thể nhìn thấy chúng ta làm sao già đi từng ngày một. Nhưng chúng ta không thể thấy, biển cả làm sao hóa nương dâu. Nước mắt Cố Tích Triều, cứ thế trào dâng. Kiềm nén không được, kiềm nén không được. “Thích Thiếu Thương, sao ngươi không dứt khoát giết ta.” “Chúng ta lần nào cũng để vuột mất, lần này, ta không đợi ngươi nữa.” Khoảnh khắc sớm tối, vật đổi sao dời. —- “Anh Thích, mong anh phối hợp làm việc, giải thích một chút ghế sau của anh…” “Hồ cá, có vấn đề gì à?” “Khụ, không có, vị ngồi ghế phụ lái dường như sức khỏe không tốt, đi về phía trước chừng trăm mét có một hiệu thuốc, anh có thể…” “Cảm ơn, không phiền anh bận tâm.” Thích Thiếu Thương xua tay, nhận lại giấy tờ xe, đóng cửa xe. Cách Ngân Xuyên, còn hành trình một ngày đường. “Tích Triều, chỉ cần kiên trì một ngày nữa, chúng ta sẽ đến thôi.” “Thích Thiếu Thương, ta sợ mình chịu không nổi nữa…” “Ngoan,” Thích Thiếu Thương bế y ra băng ghế sau, lại hôn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của y. “Tin ta, nơi ngươi muốn đi, ta nhất định sẽ mang ngươi đến.” “Thích Thiếu Thương, ta hạ lệnh cho ngươi.” “Không được dùng sinh mạng của mình đổi lấy ta trở thành người.” Cố Tích Triều đôi mắt trừng to, trong veo đầy mê hoặc. Thích Thiếu Thương đáy lòng run lên, y làm sao biết tâm tư của mình? Cố Tích Triều dùng ngón tay lạnh lẽo lướt qua vành tai của người đang ngồi lái xe phía trước. “Thích Thiếu Thương, lần này, chúng ta đừng đợi thêm nữa.” “Chúng ta hãy cùng ngắm nhìn Kỳ Đình tửu quán, cùng ngắm nhìn Liên Vân trại, cùng ghi nhớ, cùng qua cầu Nại Hà…” HOÀN

duyên tình ngàn năm